Từ xưa đến nay ai quen biết tôi đều rõ tôi không phải đứa hiền lành dễ bắt nạt. Thế nhưng sau khi lấy chồng đẻ con, tôi càng lúc càng thấy mình giỏi nhẫn nhịn hơn trước rất nhiều.
Tất cả là nhờ công “rèn luyện” từ gia đình chồng. Ai muốn trải nghiệm cuộc sống đủ đầy cung bậc cảm xúc thì cứ kết hôn đi sẽ biết. Nhiều khi còn phát hiện ra cả những cảm xúc khác lạ mà không lấy chồng làm dâu thì chẳng thể hiểu đâu!
Hồi đầu tôi cứ hay phản ứng theo bản năng, kiểu cứng đối cứng, thành ra mâu thuẫn cãi cọ với mọi người trong nhà chồng liên tục. Chuyện to chuyện nhỏ chuyện gì cũng có. Tôi không nhịn được nếu người ta bảo mình sai, cũng không thích bị áp đặt này nọ.
Sau đó tôi cũng vài lần bỏ về ngoại và bị bố mẹ trách mắng. Không được bênh nên tôi ấm ức lắm, nhưng rồi mẹ khuyên nhủ toàn những câu khiến tôi thấm thía đến tận bây giờ.
Mẹ bảo làm dâu chứ không phải làm tiểu thư công chúa, không thể đòi hỏi gia đình người ta theo ý mình hết được. Nếp sống gia đình họ cũng khác nếp nhà mình, việc đúng đắn cần làm là thích nghi và hòa thuận với người ta. Dĩ nhiên không phải lúc nào cũng vui vẻ được với nhau và không phải lúc nào nhà người ta cũng đúng, nhưng căng thẳng suốt ngày với họ cũng chẳng để làm gì.
Khi tức giận với ai thì bản thân mình là người thấy khó chịu đầu tiên. Bởi vậy nên mẹ khuyên tôi lúc nào cũng phải giữ được cái đầu lạnh, không được hành xử bốc đồng theo cảm xúc. Cơn nóng giận qua đi sẽ thấy mọi thứ trước đó chẳng có ý nghĩa gì cả. Thế thì thà để nó trôi qua yên ả còn hơn. Tôi thấy mẹ nói chẳng sai chữ nào nên im lặng nghe theo hết.