Mẹ đi không lâu thì tôi phát hiện mình bị mất ví, lục tung khắp nhà cũng không thấy.
Tôi có một tuổi thơ bất hạnh, bố mẹ ly hôn khi tôi còn nhỏ, mẹ dẫn theo em gái đi tái hôn và từ ngày đó đến giờ tôi chưa từng gặp lại. Sau khi ly hôn không lâu, bố tôi kết hôn với người phụ nữ khác và sinh thêm cho tôi một em trai và một em gái. Nhìn bề ngoài gia đình rất hạnh phúc nhưng lúc nào tôi cũng cảm thấy mình là người thừa trong cái gia đình đó, bởi tình yêu thương của bố và mẹ kế đều đổ dồn hết cho hai em.

 

May mắn thay, tôi tìm thấy một chút hơi ấm gia đình ở bà nội. Bà che chở cho tôi 15 năm, tới khi tôi 18 tuổi thì bà qua đời vì bệnh ung thư phổi. Sự ra đi đột ngột của bà khiến tôi suy sụp, bị trầm cảm suốt một thời gian dài.

Sau đó tôi gặp được Ngọc, cô ấy tốt bụng và chín chắn, giống như một tia nắng chiếu vào thế giới lạnh lẽo của tôi. Cô ấy luôn mang đến cho tôi niềm vui và hạnh phúc, nên khi bên Ngọc mọi nỗi buồn của tôi cũng xua tan hết. Tôi dần dần lấy lại niềm tin trong cuộc sống, cố gắng phấn đấu tiến về phía trước.

Tìm hiểu nhau 3 năm, Ngọc dẫn tôi về nhà ra mắt. Bố mẹ cô ấy tuy làm nông, không có điều kiện như gia đình tôi nhưng được cái mối quan hệ giữa các thành viên trong nhà rất gần gũi và ấm cúng. Khi biết hoàn cảnh của tôi, bố mẹ Ngọc thương tôi lắm.

Khi chúng tôi kết hôn, mẹ kế dù lắm tiền nhiều của nhưng chỉ cho hai vợ chồng một triệu cho có. Còn bố mẹ Ngọc lại khác, tuy khó khăn nhưng họ vẫn cố gắng gom góp trao cho vợ chồng tôi 5 chỉ vàng trong đám cưới.

By admins