Tôi chẳng hiểu phụ nữ thời bây giờ sướng quá hoá rồ hay sao mà hở tí là lại đòi về nhà ngoại. Ngày xưa các cụ nói rồi, lấy chồng theo chồng, vậy mà vợ tôi lúc nào cũng ngấp nghến để được về nhà. Trong khi cuộc sống chẳng có chỗ nào phải phàn nàn hay tôi làm điều gì sai trái quá mức cả.

Tôi và vợ lấy nhau được 3 năm rồi. Nói thật là hồi yêu khác lúc cưới nhiều lắm. Ngày ấy chúng tôi chỉ yêu nhau nửa năm rồi đi đến kết hôn. Do bố tôi ốm nặng, ông muốn được chứng kiến đám cưới của con trai nên tôi cũng chiều lòng lấy vợ sớm. Chứ thực ra ở thời điểm đó, tôi vẫn chưa tìm hiểu kỹ về vợ mình. Tuy nhiên ngày ấy mới yêu nên mọi thứ còn mới mẻ, vợ tôi thì cũng thể hiện là người xông xáo biết điều nên tôi có suy nghĩ gì đâu.

Tôi vẫn nhớ ngày ấy, bố mẹ tôi có lên trao cho hai đứa 1 cây vàng. Còn nhà vợ thì chỉ vẻn vẹn có 2 chỉ. Thật lòng tôi không phải người sống vật chất, nhưng thời giờ còn ai cho con gái 2 chỉ để đi lấy chồng nữa? Người ta cho nhà nọ đất kia từ lâu rồi. Cứ xem như bố mẹ vợ tôi không có điều kiện thì ít ra, ông bà cũng phải cho con gái nửa cây chứ. Đằng này lúc lên trao, nhìn cái dây chuyền mỏng như lá lúa mà tôi muối mặt với khách khứa nhà mình.

Tất nhiên, tôi cũng nói chuyện với vợ về việc mình không hài lòng khi bố mẹ cô ấy quá tính toán với con gái. Đáng lẽ vợ tôi có nói đỡ cho bố mẹ thì cũng nên xin lỗi nhà chồng một câu. Còn trường hợp này, cô ấy lại đốp chát thẳng:

Thì đã làm sao nhỉ? Chẳng lẽ anh cưới em vì muốn bố mẹ em cho gì à? Nếu thế thì anh chọn sai người rồi. Chính em bảo bố mẹ đừng có vẽ vời tặng nhiều đấy. Nuôi con bao nhiêu năm, con chưa báo hiếu được đã đi lấy chồng. Như vậy mà còn phải mất cả cây vàng để tặng trong ngày cưới nữa à”.

Đấy, tư duy của vợ tôi là như thế mọi người ạ. Cô ấy làm như tôi ham tiền vàng lắm không bằng. Thế rồi sau đó, chúng tôi cũng không nói đến vấn đề này nữa. Nhưng trong thâm tâm, tôi vẫn không thể quên được chuyện này.

By admins